Nỗi Niềm Của Anh – Thơ Nỗi Niềm

NỖI NIỀM CỦA ANH

Em nhỏ giọt tình qua mấy câu
Kèm bài thơ cũ thuở mưa ngâu
Dưới chiều rả rích mùa thu quạnh
Tím lại lòng anh nỗi nghẹn ngào…

Em à! Định mệnh kiếp lênh đênh
Năm tháng, đêm ngày chảy bốn phương
Cũng khắc thang thênh dừng đứng lại
Dòng sông chuyển hướng ngược xuôi lên

Trăng thanh lúc tỏ lại khi mờ
Khách bến buổi đầy, bữa vắng chơ
Quả chín mịn mềm, thi vị ngọt
Hôm kia cũng cứng, cũng xanh lơ

Làm sao tròn mãi hỡi người thương
Vầng sáng đâu giăng suốt đoạn đường
Vắng lặng canh khuya luôn vọng lại
Côn trùng non nỉ, giọt sương buông

Bởi có âm vang điệp khúc đời
Mới nghe tiếng lộng cõi chơi vơi
Mới lâng nguồn cảm từ sâu thẳm
Mới hiểu buồn đau đã mất rồi

Anh chẳng tô son, vẽ thắm màu
Đâu đem ngọn nến đốt vì sao
Đâu mang thử thách trèo lên ngọn
Đâu nỡ cho em đổ lệ sầu

Chỉ sợ canh khuya cứ mãi đàn
Mê hồn, chìm đắm, nhạt tình trăng
Để vầng lóng lánh soi muôn nẻo
Lặng lẽ bên sông khuất nhạt tàn.

7/12/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *