Nỗi Niềm Chiếc Bóng – Thơ Lục Bát

Nỗi Niềm Chiếc Bóng

Dãy đen lấn đẩy ánh hồng
Từ từ lụn tắt cuối dòng sông xa
Tối tăm xoè cánh trải ra
Phủ trùm khắp nẻo chuyển tà chiều hôm,

Âm u quấn lấy mảnh hồn
Gieo ngàn ảm đạm, từng cơn vật vờ
Hừng đông mới đó muôn thơ
Giờ đây ráng tắt, thẫn thờ gió mây

Hôm nào nắm chặt bàn tay
Ngập tràn sức sống đong đầy nơi tim
Giờ đây mỏi cánh loài chim
Vườn thu nép bóng, quay tìm niềm xưa

Những đêm rực ánh trăng khuya
Nhớ nhung lãng đãng loang về thuở xanh
Cõi lòng vương vấn xa xăm
Nhấp nhô sóng gợn, lăn tăn chập chờn

Những tối mịt, vọng đầu non
Thổn thức dập dồn, da diết luồn sâu
Lắng nghe gió thổi xạc xào
Bao nhiêu xào xạc, bao dào dạt khơi

Một thu đánh cắp cuộc đời
Một chìm biển hận xác trôi bồng bềnh
Một đau vỡ mảnh trăng tình
Một buồn thui thủi, chỉ mình với đêm

Bao năm khập khiễng dần quen
Đường dài thả gót không đèn, nương trăng
Khi đen chiếm cả khung tầng
Thu hình lặng lẽ, chậm lần bước đi.

5/7/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *