NỖI NIỀM BÊN ÁNH CHỚP
Nhốn nháo, ồn vang, chớp lóe đèn
Góc bàn sân khấu đợi chờ phiên
Bán du dương nhạc, lời êm ả
Để nhận về đây mảnh bạc tiền…
Môi son má phấn mốt thời trang
Em điểm lên thân sắc rỡ ràng
Nhưng buổi hết sô ai có hiểu
Tắc xi lặng lẽ, kẻ đôi hàng…
Cha mất hãy còn tuổi trẻ thơ
Mẹ con lạc lõng, tím thu mờ
Chơi vơi nghiêng ngả theo làn sóng
Dáo dác mênh mông chẳng thấy bờ
Học hành mấy chữ, dở dang ôi
Vội vã xuân xanh bước ngưỡng đời
Mấy lượt kịp dừng bên hố thẳm
Mênh mang, khắc khoải rải về nơi…
Giữa ngọn vật vờ cây cố vươn
Sớm dầm mưa nắng, tối phơi sương
Thời gian chầm chậm dài năm tháng
Xào xạc đong đưa cạnh mé đường
Vật chất giờ đây cũng tạm yên
Cơm ăn áo mặc ít lo phiền
Chỉ sâu tấc dạ niềm đơn lẻ
Giá lạnh tâm hồn, nghẹn bóng đêm
Bởi lạc cửa tình, vỡ mộng yêu
Đìu hiu ảm đạm trải khung chiều
Tái tê, da diết chìm xa vợi
Sẫm tối loang dần, phủ tiếng kêu
Cằn cỗi, khô khan quấn chuỗi ngày
Mượn bầu ong bướm tạm cơn say
Lấy âm thanh trỗi rền huyên náo
Khuây khỏa, phôi pha nỗi héo gầy…
Và rồi trở lại với riêng ta
Vẫn luống bâng khuâng thả ráng tà
Kỷ niệm dư hương thời xưa cũ
Ngậm ngùi thương tiếc mãi ngân nga
Khao khát một lần dưới ánh trăng
Nghe trong gió thoảng khúc cung đàn
Nhẹ nhàng, ấm áp bàn tay nắm
Thủ thỉ bên tai giọng của chàng
Chỉ bấy nhiêu thôi! Lại quá tầm
Bởi còn đâu nữa cánh hồng nhung
Dập vùi giông bão, sần chai đá
Để độ hoàng hôn chạnh cõi lòng…
6/5/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Ảnh: Sưu tầm