Nỗi Lòng Sương Phụ – Thơ Nỗi Niềm

Nỗi Lòng Sương Phụ

Ảm đạm màu thu quyện ánh tàn
Dạ sầu giá lạnh, vọng hồn tan
Canh khuya thao thức niềm vương vấn
Ảnh mộng từ xa, bóng chập chờn…

Biết đến bao giờ khỏi buốt đông
Hàn băng tích tụ rã trôi dòng
Cho thuyền nhẹ lướt dần qua sóng
Về bến trăng lòng thỏa ước mong

Chỉ vậy mà thôi, chỉ vậy thôi
Nhưng là gì đó thật xa xôi
Cánh chim không mỏi, đường không hẹp
Lại mịt mù khơi, tận cuối trời

Ngày nấu nung tình, cất giữa tim
Tối nghe trong gió khúc ru êm
Canh khuya trăn trở, dài trăn trở
Cố gạt qua đi, thả giấc tìm…

Ai hiểu cho đây, một cảnh buồn
Chuỗi đời lạnh lẽo, hóa thành sương
Thời gian cứ mãi dần gom đọng
Rồi cũng đành cam nhỏ xuống đường

Khao khát một lần được cánh bay
Mà như vượt quá khỏi tầm tay
Loay hoay lá đổ rồi gom đổ
Luẩn quẩn thời gian, tiếng thở dài

Thôi thì số phận đành cam chịu
Non nỉ gần xa não nuột chiều
Một chút qua đi trời chuyển tối
Dưới bầu lấp lánh có hiu hiu…

6/8/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *