NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (37)
Tộc hiếu hòa miệt mài xây dựng
Nghĩa đồng bào chứa đựng yêu thương
Hoa đời ngào ngạt men hương
Dòng sông, bến nước vấn vương, êm đềm…
Rồi bỗng chốc một đêm bi thảm
Tộc Mic Ma vây hãm diệt vong
Nhà tôi rơi cảnh bềnh bồng
Giữa khuya mưa gió, giặc đông diệt cùng
Bè trôi nổi, thoát vùng truy sát
Bị sóng cuồng dập nát, chìm sâu
Mẹ, Cha, Chị lạc mất đâu?
Ngàn đau đớn hận, bước vào ma âm
Thấm thoắt ba ngàn năm cõi thế
Nỗi nhớ nhung xâu xé kéo dài
Tìm về nguồn cội đêm nay
Cho vơi nỗi nhớ, niềm ray rứt lòng…
Ma thương kia! Mối hờn vạn kỷ
Ngươi nghẹn ngào nhỏ lệ kể ra
Đã làm xúc động tim ta
Thương chim lạc nẻo, trời xa mịt mờ
Đừng buồn nữa! Đừng thờ thẫn nữa
Bao nỗi niềm, trăn trở ba sinh
Tợ như biển sóng vô tình
Nổi, tan bọt nước tự mình mà thôi
Trong cõi lộng, đầy vơi bão tố
Kiếp con người khắp chỗ thương đau
Loanh quanh luẩn quẩn với sầu
Chỉ thêm quấn buộc sắc màu héo hon
Hãy đứng dậy, khảy đàn điệp khúc
Dẫu cũng rồi giây phút âm tan
Hơn là ở đó trào dâng
Vì đời phải hứng bức màn phong ba…
“Thổ Địa thương cảm
an ủi Hồn Lang…”
11/2/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
CÓ NHÃ HỨNG MỜI BẠN XEM TẬP THƠ TẠI ĐÂY:
Ảnh: Sưu tầm