Nỗi Lòng Của Gió – Thơ Nỗi Niềm

Nỗi Lòng Của Gió

Ta dừng lại lắng nghe trăng bày tỏ
Cảm thấy niềm buồn bã nhẹ phôi phai
Bởi xúc động hồn Ai luôn rạng rỡ
Dẫu thăng trầm vạn thuở chẳng hề thay,

Gió sẽ cố từ nay thôi u uẩn
Thả khối sầu trách hận chuyện mây trôi
Vì hiểu được chuyển dời theo năm tháng
Là trả về lai láng sự sinh sôi

Có thu nhạt lá vàng rơi lả tả
Thì cây kia mới có nhựa vun đầy
Có đông lạnh phủ dày lên trắng xóa
Thì ẩn tàng đây đó bật tương lai

Có xuân thắm đong đầy muôn ấm áp
Ngàn hoa xinh mới rợp tỏa hương đời
Có hạ nóng rã rời giăng trải khắp
Dãy đồng xanh từng chập hạt mưa rơi…

Ta thao thức suy tư rồi hiểu được
Để mai này đứng trước cảnh phù vân
Vẫn lặng lẽ lưng tầng yên dạ lướt
Kiếp bồng bềnh xuôi ngược chẳng băn khoăn

Nhưng còn kia sao vẫn cứ lạnh lùng
Hờn oán gió khi bừng cơn giận dữ
Biến trở thành bão tố hoặc cuồng phong
Gây tan tác hãi hùng qua lối ngõ

Có hiểu được! Nhờ đâu bình ổn nhiệt
Giúp xóa tan khốc liệt phủ sinh linh
Và nhờ đâu có nghìn mầm xanh biếc
Cho loài người đứng trước cuộc phồn vinh…

9/11/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *