Nỗi Buồn Thầm Lặng – Thơ Nỗi Niềm

Nỗi Buồn Thầm Lặng

Hỡi ngàn yêu dấu mảnh trăng thanh
Em có nghe không khúc nhạc đàn
Chầm chậm nhịp đều loang cả trái
Âm vang réo rắt phả mơ màng?

Có cảm chiều nay bước phố phường
Một người lặng lẽ cuốn niềm thương
Dừng xe ghé lại bên lề quán
Từng ngụm cà phê, nỗi vấn vương

Để rồi thơ thẩn vọng trời xa
Cất cánh hồn bay dưới ráng tà
Lững thững hốt làn tia nhạt nắng
Đặt vào sâu thẳm gợi ngân nga

Phải chăng đậm khắc ảnh hình ai
Theo bóng thời gian thả bước dài
Nhưng bến sông đời hai lối rẽ
Chỉ đành thao thức, nghẹn sầu lay

Đêm đêm dạo khắp cõi không gian
Giạt gió lùa mây để kiếm nàng
Có lúc ánh vàng soi biển lặng
Khi bầu trống vắng áng mây giăng

Tiếng hẹn câu thề vạn kỷ xưa
Từng hồi loáng thoáng tận tâm tư
Nghìn năm tha thiết, đau ly biệt
Chỉ phút giây này, đợi giữa mơ…

Tí tách mưa rơi đẫm ướt đường
Gửi vào khí lạnh chút hàn sương
Đứng lên, mở khóa rồ ga chạy
Gờn gợn trong tim một nỗi buồn…

23/3/2018
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *