NỖI BUỒN NUỐI TIẾC
CỦA KẺ PHỤ TÌNH
Mười năm đăng đẳng bóng thời gian
Vương vấn hình em biết bấy lần
Vì sợ cơ hàn, mong chuyển mới
Để giờ day dứt cả tâm can…
Đôi ta vui sống ở đồng quê
Cảm mến, yêu thương, dạ ước thề
Mong mỏi xe tròn tơ chỉ mối
Kết thành duyên nợ, nghĩa phu thê
Nhưng rồi đối diện cảnh cần lao
Hôm sớm loanh quanh cuốc với đào
Xong lại ruộng nương cùng lưới bắt…
Khiến niềm ngao ngán đọng vào sâu
Bởi hoài trăn trở ngại mai đây
Vất vả nắng mưa suốt chuỗi dài
Xế bóng, chiều tàn dày điểm trắng
Cũng này mộc mạc dưới sương mây…
Anh tạm xa em, rời xóm nhỏ
Cố tìm gì đó giữa bôn ba
Cho đời thay đổi, thêm tiền bạc
Về chợ định cư, mua sắm nhà…
Tiếng sét ái tình chợt đẩy xuôi
Trăng thanh, gió mát một khung trời
Có đôi thắm thiết thầm xây mộng…
Bỗng chốc lòng anh nỡ phụ rồi
Đám cưới lẹ làng, vội có con
Vai oằn trĩu nặng nỗi lo toan
Thế mà chồng vợ khô khan nhạt
Kỷ niệm, người xưa…nhớ để buồn…
13/3/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Ảnh: Sưu tầm