NỖI BUỒN MAN MÁC
Lam treo lác đác khung mờ
Dạt dào nhè nhẹ, lững lờ dấu chân
Tình cờ bỗng gặp lại nàng
Nhìn bao biến đổi, chạnh lâng lâng buồn…
Tóc em giờ điểm tuyết sương
Da ngăm sạm nắng, nẻo đường truân chuyên
Môi hồng, suối biếc đượm duyên
Nay thành nhòa nhạt giữa miền hanh hao
Hân hoan lẹ tiếng khẽ chào
Ngọt ngào han hỏi thể nào gần xa
Ngỡ ngàng thoáng chốc thoảng qua
Nao nao tấc dạ, la đà khói mây
Phút giây bịn rịn chia tay
Tôi đi lặng lẽ, còn Ai đứng nhìn…
Mênh mang tôi nhớ ảnh hình
Thuở người con gái thăm mình do đâu?
Giờ đây tất cả chìm sâu
Người đeo gánh nặng, kẻ sầu mỏi mê
Cần lao, vất vả phủ bề
Dư âm dĩ vãng, ê chề con tim
Biết em cảnh sống bình yên
Cửa nhà tươm tất, ít niềm lo toan
Gia đình hạnh phúc ấm êm
Hay vòng bẩn chật sớm hôm nặng lòng?…
Lan man nghĩ ngợi xoay vòng
Cuộc cờ nhân thế bềnh bồng đổi thay
Mới vừa lóng lánh nguyệt đầy
Chỉ trong khoảnh khắc rụng ngay lưng đồi
Có giống tôi, cũng một thời
Vườn xuân ủ mộng, ánh ngời mơ trăng
Và rồi cũng khuất cũng tàn
Cũng ngần da diết bâng khuâng não nề?…
Đạp xe thong thả trở về
Đường dài hun hút lê thê nhịp đờn
Bóng xưa, kỷ niệm chập chờn
Dưới bầu man mát từng cơn sóng trào
Đêm nay gió thổi xạc xào
Lành lạnh lùa vào quyện khối tâm tư
Trầm ngâm nắn nót vần thơ
Giải khuây trống vắng hay chờ đợi chi?
31/3/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)