Nỗi Buồn Dĩ Vãng – Thơ Tình Buồn

NỖI BUỒN DĨ VÃNG

Với tay kệ sách nhẹ nhàng
Hộp vuông bưng xuống, trên bàn mở ra
Chữ xanh giờ đã nhạt nhòa
Mà sao như hãy vật vờ hồn xanh…

Tâm tư chợt thoáng bâng khuâng
Bóng hình dĩ vãng hiện dần ở đây
Cạn say giờ lại tỉnh say
Ngả nghiêng, rung lắc hình hài dấu yêu

Em cho tôi, cho thật nhiều
Bờ môi, khóe mắt, bao điều nhớ thương
Những chiều nắng rụng bên mương
Lâng lâng, dào dạt, gió luồn vào tim

Em cười là cả trời duyên
Trào dâng ngây ngất nỗi niềm mến thân
Gần bên chẳng thấy ánh tàn
Chỉ bầu xanh mát loang tràn hương hoa…

Bỗng đâu ngang trái xót xa
Vầng trăng ai nỡ xé ra đứt vành
Nửa chìm lặn khuất đỉnh ngàn
Nửa nằm lơ lửng, dưới hàng mây che

Tôi thật nghèo, ở xóm quê
Cần lao, vất vả, đường về trống không
Còn em một đóa ửng hồng
Giữa vườn thơm ngát, bềnh bồng gió đưa

Bất ngờ mai mối ghé nhà
Người ta dạm hỏi để mà cưới em
Mẹ Cha quyết định phán truyền
Người về chốn lạ, kẻ thuyền lênh đênh.

21/3/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *