Niềm Day Dứt – Thơ Nỗi Niềm

NIỀM DAY DỨT

Tôi bên đây bờ kinh dài dẫn ruộng
Em bên kia nhà hướng thẳng sang tôi
Giữa lờ lững, chậm trôi như trầm tưởng
Một cuộc tình âm hưởng mãi không thôi…

Ngày tắm nắng, đêm ngồi thao thức mộng
Cả bốn mùa chỉ nóng với bờ râm
Mảnh đất phèn ba năm trần phơi lộng
Thui thủi mình ửng bóng dưới trời xanh

Đất lên vồng, ngọn mì nhanh trồng khắp
Mùa bội thu chất ngập củ trong nhà
Một số thùng làm quà thân trao tặng
Phần còn kia dành bán để lo xa…

Anh ba ơi! Cân cho em vài ký
Rồi bé cười, thủ thỉ…”chuyện dòng sông
Có con thuyền bềnh bồng trên sóng nước
Trải nỗi niềm mơ ước cõi mênh mông”

À thì ra! Tơ lòng Ai đã quyện
Từ bên kia xao xuyến quấn về đây
Khiến mảnh hồn tháng ngày chìm đáy biển
Lay động dần, trồi hiện ngắm tầng mây

Từ dạo đó, gió lay cành trổ nụ
Vườn hoa hồng ấp ủ bóng thiều quang
Cầu gòn xanh bắc ngang, niềm rộng mở
“Khách hữu tình nỗi nhớ” ghé qua thăm…

Duyên phận bạc, tình tan theo mây khói
Khiến năm dài ơi hỡi! Nát hồn em
Còn ở tôi mật mềm sao hất vội
Để trọn đời nhức nhối mãi con tim.

12/6/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

Ảnh: Sưu tầm

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *