Niềm Đau Dĩ Vãng
Có một cái gì ẩn giữa khuya
Đong đưa nhúc nhích ở con tim
Làm cho loáng thoáng đau ê ẩm
Phải tạm dừng tay nghĩ ngợi tìm…
Thì ra dĩ vãng đã vùi chôn
Chẳng hiểu vì sao lại trở về
Và tự lúc nào vào giữa trái
Âm thầm nằm đó nín im re
Nay dưới khung trời trải xám mây
Kẻ sầu thao thức, lặng ngồi đây
Cái kia khua động gây niềm nhớ
Quay ngược thời gian chuỗi tháng ngày
Để dòng kỷ niệm buổi hừng đông
Phút chốc hiện lên, ảnh chập chờn
Mắt biếc, môi hồng, lời thỏ thẻ…
Khiến lòng giá lạnh quặn từng cơn
Em ơi! Đâu nỡ muốn xa nhau
Bởi tại năm xưa tuổi mộng đầu
Cánh mỏng chim trời rơi biển gió
Lộng cuồng vùi dập rớt hang sâu
Còn chi gửi tặng với trao thương
Chỉ dãy âm u phủ vạn buồn
Lưu luyến muôn phần đành phải chịu
Khuất mình, canh vắng ngắm sương buông
Vầng trăng độ ấy cứ chao nghiêng
Thả lóng lánh vàng tiễn bóng đêm
Rồi khắp bốn bề dần đổi ánh
Cuối cùng lặng lẽ cánh phù vân…
18/1/2018
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)