Nhưng Đừng Bất Chợt

NHƯNG ĐỪNG BẤT CHỢT

“Thơ liền âm cuối”

Sáng mai em sẽ bước theo chồng
Ôi hỡi! Còn gì đợi với trông
Kỷ niệm thuở nào trên biển mộng
Đành gom trọn hết một lần chôn,

Để kẻ sang ngang khỏi bận lòng
Nhẹ nhàng, thanh thản sớm chiều hôm
Chẳng khi thao thức vương hình bóng
Chẳng thoáng bâng khuâng lạnh má hồng

Những tối kề nhau ngắm ảnh tròn
Ước nguyền, ấp ủ nghĩa trăng son
Xây lầu tình ái nhiều to lớn
Giờ chỉ đong đưa chút chập chờn

Chẳng còn ngồi đó dưới hoàng hôn
Nghịch cảnh, éo le, tím mảnh hồn
Trăn trở, rầu lo hòa hỗn độn
Khiến sầu hai đứa nghẹn từng cơn

Bởi tôi thuyền nhỏ nhấp nhô sông
Ngày tháng ngược xuôi giữa bập bồng
Nếu bỗng cuồng phong, bừng dậy sóng
Dễ dàng lật úp đẩy đi tong

Còn em đóa thắm độ hương nồng
Đâu thể phũ phàng trước bão giông
Hoặc hứng chang chang bầu rực nóng
Tả tơi cánh nhụy rụng mênh mông

Thôi thì! Duyên bạc rẽ đôi dòng
Đành phải âm thầm chịu héo hon
Chẳng hiểu bao giờ thôi lởn vởn
Nhưng đừng bất chợt…phải anh không?

26/2/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

 

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *