Như Thể Tím Hoàng Hôn – Thơ Nỗi Niềm

Như Thể Tím Hoàng Hôn

Em ạ! Âm thầm tôi ngắm em
Để rồi cảm xúc giữa con tim
Gợi niềm thương nhớ ngày xưa ấy
Và ngán ngẩm thay biến đổi hình…

Tôi thương cái thuở người con gái
Khả ái đoan trang, tánh dịu hiền
Nào biết vẽ rồng treo cửa gió
Đâu thêu dệt mộng máng vành hiên

Giản dị, thật thà chẳng thấp cao
Dẫu cho ai đó có làm sao
Thì nàng cũng vậy, ân cần xử
Cử chỉ, nói năng vẫn ngọt ngào

Buổi lo việc học giờ còn lại
Đạo hiếu vuông tròn đối mẹ cha
Gánh nước, nấu cơm làm đủ việc
Tợ trăng mười sáu ánh soi nhà…

Tất cả giờ đây đã khác rồi
Mưa dầm nắng hạn, lững lờ trôi
Vườn hồng mấy lượt cành phơi nụ
Nhụy nở hương loang, rụng dưới trời

Chỉ còn trơ đó nhánh khô sần
Nứt nẻ, vằn vèo mốc kéo vân
Bất chợt vô tình đưa ánh mắt
Chạnh lòng hồi tưởng cánh thời gian…

Rời chân lặng lẽ băng qua lộ
Ngoảnh ngược nhìn kia lần cuối cùng
Man mác đong đưa làn sóng gợn
Bốn bề như thể tím hoàng hôn…

2/11/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *