NGƯỜI KHÁCH LẠ DƯỚI
BÓNG CHIỀU
Chiều công viên, cô đơn đè phiến đá
Trên áng buồn rệu rã rải trời mây
Giữa xám lững trôi dài theo ngọn gió
Ảnh sắc hình gợi nhớ thuở cùng Ai…
Giờ lặng lẽ tháng ngày nơi nẻo vắng
Tìm phôi pha hụt hẫng với cây đàn
Khi nhạc vút cao, âm vang tít tận
Lúc thẫn thờ đứt đoạn dưới trăng tan
Cánh thời gian đẩy màn đen tối sẫm
Phủ kín dày cuốn quấn quả sầu đau
Cho nhịp đập loang sâu vào thăm thẳm
Rồi loãng tàn chầm chậm khuất về đâu
Càng cố quên thì càng thêm vương vấn
Đêm quá dài, u ẩn mãi không thôi
Hình bóng cũ chết rồi quay mấy bận
Réo gọi hồn, trĩu nặng nỗi chia phôi…
Chút vạt nắng nhẹ rơi bờ cuối đất
Khoảng trống lùa phần phật mái ven sông
Bao kỷ niệm xuôi dòng vào xa lắc
Như hãy còn phảng phất giữa mênh mông
Nhìn cặp tình nhân đượm nồng âu yếm
Loáng thoáng niềm xao xuyến kẻ chiều thu
Khoảnh khắc chợt ngày xưa đò lỡ chuyến
Để bây giờ lưu luyến hãy còn đây
Con nước bạc chảy dài về bốn cõi
Gió điệp trùng mạnh thổi, ngập lăn tăn
Người khách lạ trầm ngâm buồn vời vợi
Ngày sắp tàn, mảng tối trải xung quanh.
6/6/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Ảnh: Sưu tầm