Nghẹn Vần Thơ – Thơ Nỗi Niềm

Nghẹn Vần Thơ

Này tim hỡi! Bình tâm nghe ta hỏi
Đăng đẳng ngày sớm tối nhịp ngân nga
Giờ lặng lẽ dưới bóng xế chiều tà
Ngươi có cảm thấy lờ đờ, mệt mỏi?

Để những lúc mênh mang hình diệu vợi
Chạnh nỗi niềm rười rượi, lắc lư dao
Thì tận cùng sâu thẳm thật là sâu
Nguồn mạch nước phún trào dâng lai láng

Để lắm buổi giữa khung trời nhạt nắng
Âm vang sầu loáng thoáng rải hoàng hôn
Kẻ âm thầm ngõ lối thả đôi chân
Nghe điệp khúc cung đàn loang êm ả

Để đêm đêm lướt hồn trên lá cỏ
Cận kề bên ngọn gió, ngất ngây say
Bầu bát ngát lờ lững nhẹ nhàng bay
Vượt cõi lộng duỗi tay khều lấp lóe

Để hôm sớm không gian chìm quạnh quẽ
Tiếng của lòng nhè nhẹ trỗi du dương
Quyện hòa vào lam khói, dãy mây sương
Gieo ý nhạc giải buồn trong khoảnh khắc…

Nay tất cả tợ đèn khuya lụn tắt
Khối bao trùm đen ngắt chực hờ kia
Chập chờn theo le lói phủ quanh bề
Chỉ giây phút, lê thê còn đâu nữa

Ta với ngươi cùng nhau chung hơi thở
Cùng dây chuyền trăn trở nỗi tâm tư
Cùng chuỗi dài chấp cánh đỉnh trăng mơ
Nay ngươi nghẹn, vần thơ ta cũng nghẹn…

06/07/2020
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *