Nghe Lòng Bâng Khuâng – Thơ Nỗi Niềm

Tập Thơ Chọn Lọc - Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng) - Page 43 Quet-la-san-chua

Nghe Lòng Bâng Khuâng

Đìu hiu dưới mái sân chùa
Nhẹ nhàng chiếc bóng gom lùa lá rơi
Lửa thiêu khô héo rã rời
Loang màn bụi khói đẩy lơi ráng chiều…

Rậm vườn cận mé cô liêu
Lờ mờ ảnh sắc, gợi điều vấn vương
Hàng cây mảnh khảnh tợ buồn
Đợi chờ giây phút hồi chuông giải sầu

Không gian tĩnh mịch nhạt màu
Chìm quên năm tháng, bể dâu hững hờ
Muôn ngàn thế sự đường tơ
Phù vân khoảnh khắc lững lờ cánh bay…

Phải chăng hiểu thấu lẽ này
Nên người từ giã, vào đây tu hành
Đường chánh niệm, tấc lòng thành
Kệ kinh sớm tối chuyên cần dưỡng tâm

Hay đau duyên phận lỡ làng
Niềm thu thắt thẻo, võ vàng, xót xa
Âm thầm xếp bản tình ca
Vùi chôn đáy huyệt để mà lãng quên

Hoặc thân thui thủi một mình
Nẻo đường sỏi đá gập ghềnh, chơi vơi
Mênh mang, trống vắng, ngậm ngùi
Đành thôi gót lạnh tìm nơi hướng về

Tôi đang lặng lẽ bước đi
Trầm ngâm, nghĩ ngợi, kéo lê mảnh hồn
Chạnh nghiêng góc vạt hoàng hôn
Hình Ni bất chợt, nghe lòng bâng khuâng.

18/11/2020
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

 

Ảnh: Sưu tầm

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *