Ngả Rẽ Một Dòng Sông – Thơ Tình Buồn

Ngả Rẽ Một Dòng Sông

Đang lang thang giữa khung tàn giá lạnh
Có cái gì nằng nặng ghị tim ma
Lặng lẽ dừng để mà nghe cảm nhận
Tiếng chuông chùa văng vẳng tận xa xa…

Chợt chớp lóe…thì ra ta đã chết
Chốn mịt mù chấm hết cuộc nhân sinh
Nhưng tại sao phập phình hoài giống hệt
Lúc cựa mình trắng bệch cuốn rung rinh?

Có phải chăng chữ tình sâu lắng đọng
Kéo mảnh mờ chiếc bóng lạc chơi vơi
Quay ký ức nhớ thời trên cõi sống
Mái gia đình nồng ấm tắm trăng soi…

Em yêu ơi! Thế rồi anh trở lại
Ngắm căn nhà thuở ấy chúng ta mua
Khi hạnh phúc cũng vừa đơm kết trái
Cả vườn hồng phơi trải ngát hương đưa

Vậy mà nay dưới ngọn lùa nhìn nó
Sắc màu thu vàng võ phủ dày quanh
Vuốt nhè nhẹ cây cành treo trước ngõ
Nghe nỗi sầu vạn thuở xé con tim

Chầm chậm bước vào sân nhìn bốn phía
Chỉ lạnh lùng cỏ lá tụ pha sương
Đêm tĩnh mịch khiến buồn thêm buồn nữa
Thôi! Âm thầm vào cửa kiếm người thương

Ôi yêu dấu! Trên giường em co quắp
Suối nhung huyền nghiêng đắp má xanh xao
Anh lặng đứng dạ đau từng từng chập
Thương vợ hiền cô quạnh lạnh canh thâu

Mình yêu hỡi! Nghẹn ngào ôm tức tưởi
Dở dang tình độ mới đượm nồng yêu
Cho bất chợt ráng chiều giăng ngập lối
Em độc hành rười rượi bóng liêu xiêu

Với bàn tay nhẹ khều lên mái tóc
Tóc của em che khóc tự bao giờ
Ngàn da diết, thẫn thờ trong phút chốc
Đành xót xa nhìn lốc tốc tung thơ…

Thơ bay mất, còn chờ chi mình ạ
Mảnh trăng vàng mưa đổ khuất mênh mông
Kiếp phù vân bềnh bồng theo biển gió
Da diết buồn ngả rẽ một dòng sông.

19/2/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *