Một Đời Vương Vấn – Thơ Tình Buồn

Một Đời Vương Vấn

Nếu được vài giây phút nữa thôi
Đôi ta tiếp tục chuyện trò vui
Hoặc mai hay mốt mình còn gặp
Có lẽ thời gian chẳng ngậm ngùi,

Khỏi phải cả đời nghẹn vấn vương
Cho màn thu tím phủ trăng sương
Lối mòn lặng lẽ âm thầm bước
Dẫm lá vàng rơi vỡ đoạn trường

Em nào thấu hiểu dãy dòng sông
Cứ trải từng cơn vỗ bập bồng
Một mảnh nan thuyền đang chậm lướt
Vật vờ, lư lắc giữa mênh mông

Bởi thuở năm xưa trước cảnh nghèo
Nhà không kín vách, nẻo đìu hiu
Nhớ ai nhiều lắm nhưng đành chịu
Đợi gió về tung bật cánh diều

Bất ngờ nhận được bức thư xa
Người của lòng tôi ấp ủ mà
Cũng nét chữ này màu mực ấy
Sao giờ lại héo rũ hồn hoa…

Lặn lội tìm thăm chỉ có đây
Canh khuya cặm cụi, ngón bàn tay
Thả vào giấy trắng thành câu chuyện
Quà tặng mang theo, chút tỏ bày

Để rồi canh cánh quặn con tim
Khi thật là kia đậm dấu huyền
Lại thoáng vô tình đùa nói sắc
Làm cho đứt mối sợi tơ duyên…

21/11/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *