Một Cơn Gió Thoảng – Thơ Tình Buồn

MỘT CƠN GIÓ THOẢNG

Chợ về em nhoẻn nụ cười
Vấn vương vướng víu, từng hồi miên man
Xác ngồi đối ẩm bạn thân
Còn hồn thơ thẩn lang thang chốn nào…

Men cay thù tạc lần vào
Biển tình chan chứa ba đào cuồng phong
Xốn xang bứt rứt cõi lòng
Hung tin về việc lấy chồng của em

Vậy mà lặn lội qua tìm
Người yêu dấu ấy như thuyền lắc lư
Tôi đang đứng sát mé bờ
Mỏi trông ghé lại, nhưng chờ mãi thôi

Thời gian lặng lẽ dần trôi
Rượu bầu đã cạn, chén vui đã tròn
Sau hè bóng rải hoàng hôn
Vệ sinh, cơm nước, để còn tối nay…

Tối nay chầm chậm heo may
Phủ lên se sắt, khiến hoài bâng khuâng
Dạ mang cả khối phũ phàng
Cố chìm quên lãng giữa màn tuyết sương

Phòng bên em mở nhạc buồn
Chế Linh quằn quại trên đường ái yêu
Sầu lạc nẻo, nỗi liêu xiêu
Ngã vào một phía tiêu điều tối đen

Ngày nào dưới ánh đèn đêm
Cung đàn lai láng, êm đềm ngân nga
Ngày nào thương nhớ gửi xa
Giờ đây tất cả chỉ là thoảng bay.

6/9/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *