Một Chút Cũng Hé Tầm Trông

Một Chút Cũng Hé Tầm Trông

Khung tĩnh mịch hoàng hôn dần nhạt nắng
Con sông buồn chầm chậm lững lờ trôi
Hàng cây mé nhú chồi nơi bến vắng
Vẫn âm thầm lẳng lặng hứng tàn rơi…

Bỗng chiều nay có người em gái nhỏ
Từ phương nào về đó, đứng chơ vơ
Vẻ trầm mặc, thẫn thờ giăng lá cỏ
Khóe nghiêng bờ rỉ rả nhỏ sầu lơ

Em đã khóc để mà vơi nỗi nhớ
Hay khóc quên, khóc bỏ bóng hình xa
Khi nghịch cảnh, ánh ngà treo cửa gió
Thì thể nào cũng có áng giăng qua

Rồi những lúc la đà màn lam khói
Phủ lờ mờ, ánh rọi khuất chìm sâu
Khiến đêm tối, cả bầu tăng sẫm tối
Lạnh muôn đời kéo tới lạnh thêm thâu

Trĩu nặng tâm hồn, đau thương cách biệt
Canh cánh lòng da diết cứ bao nhiêu
Ngày luẩn quẩn, liêu xiêu niềm tha thiết
Mãi thế này rồi biết liệu làm sao?…

Bức ảnh đó! Từ nào em chụp vậy
Lúc vô tình tôi thấy buổi hôm kia
Nay man mác, lần ra, tìm sống lại
Chuỗi năm dài mê mải đợi trăng xa

Dẫu giây phút chỉ là như ngọn thoảng
Đẩy sương chiều bảng lảng giạt mênh mông
Nhiều quá đổi bềnh bồng phơi ngập trắng
Nhưng chút nào, chút chẳng hé tầm trông…

23/06/2020
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *