Mong Thuyền Em Đừng
Vướng Mù Sương
Mùa thu trước trong vườn thơ gặp gỡ
Tôi và em bỡ ngỡ phút đầu tiên
Rồi khoảnh khắc hữu duyên hòa trăn trở
Hoá thành thơ khuây khỏa nỗi miên man,
Theo ngày tháng trên dòng thuyền xuôi ngược
Giữa hai bờ xanh mướt cỏ cây đan
Sáng rực hồng, chiều tàn êm dịu mát
Đêm dạt dào, chất ngất dạ lâng lâng
Nếu như hỏi tôi rằng có yêu không?
Chắc sẽ nói: Bến sông còn xa lắm
Nhưng ngược lại trăm lần nhìn cõi lộng
Ảnh hồn ai… khuấy động nước lăn tăn
Một cái gì phân vân, còn khó hiểu
Để nắng vàng phản chiếu ánh lung linh
Kẻ ước vọng bồng bềnh qua khắp nẻo
Người yêu thơ vẽ khéo bức tranh tình
Đời như áng phù vân trôi diệu vợi
Cũng một ngày rẽ lối bước đôi nơi
Tôi về với mộng đời yêu dấu hỡi
Em âm thầm đi tới cõi xa xôi
Kể từ đó dòng đời chia đôi ngả
Khép thời gian một thuở lắm mơ say
Bao kỷ niệm tràn đầy hương hoa nở
Thả bay rồi theo gió gửi vầng mây…
Nơi biển lớn tháng ngày thuyền em lướt
Theo nhấp nhô sóng nước hướng về phương
Tôi lặng lẽ con đường chiều lá đổ…
Lòng mong sao đừng có vướng mù sương.
26/5/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Ảnh: Sưu tầm