Man Mác Ngưỡng Hoàng Hôn – Thơ Nỗi Niềm

MAN MÁC NGƯỠNG HOÀNG HÔN

Ngoằn ngoèo qua lại đường đê
Dẫn về khoáng đãng miền quê thanh bình
Non xanh một dãy hữu tình
Ngàn năm trầm mặc như hình đợi ai…

Bầu lờ lững áng mây bay
Xuôi luồng ngọn thổi, lắt lay ánh vàng
Ruộng nghiêng hai phía dọc đàng
Phập phồng gợn sóng theo làn gió đưa

Cỏ may chưa kịp thoảng lùa
Ung dung phơi sắc giữa mùa hanh hao
Đơn sơ đo đỏ nhạt màu
Cũng ngần thỏa chí vươn cao dưới trời

Bức tranh điểm nét tuyệt vời
Thầm chan chứa ý đầy vơi sinh tồn
Thuở nào chướng khí lam sơn
Rừng hoang thú dữ, chập chờn âm u

Giờ chỉ còn thoảng mịt mù
Gợi hồn lữ khách, chu du nhớ nhà
Chỉ còn êm ả xế tà
Mục đồng thổi sáo, ngân nga câu hò

Dòng sông, bến nước, con đò
Đêm trăng thơ mộng, ngẩn ngơ thủy triều
Canh khuya tĩnh mịch, đìu hiu
Người đi, kẻ ở, liêu xiêu nỗi niềm…

Tôi ngồi lặng lẽ bên thềm
Dấu xưa, kỷ niệm nhẹ len cõi lòng
Nhìn tranh man mác tâm hồn
Bóng câu khoảnh khắc, hoàng hôn đến rồi…

26/06/2020
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *