Man Mác Gợn Con Tim
Vẫn thường lệ buổi lần xe ra cửa
Tay ga rồ, lối ngõ lướt phăng phăng
Quán quen thuộc bên đường, ngồi nhấm nháp
Vị thơm lừng thưởng thức chút lâng lâng…
Rồi cũng vậy, bâng khuâng dòng suy nghĩ
Có phải này bọt bể rã trùng khơi
Hay những mất, chơi vơi bầu ráng xế
Khiến vương buồn đôi khóe ửng sầu tơi
Canh cánh dạ ngậm ngùi loang sâu thẳm
Nào lặng yên bình thản gót chân đi
Thao thức quạnh cứ lê hồn tít tận
Rớt mịt mùng hụt hẫng, nỗi lê thê
Chạnh nhớ mãi câu thề trên nền rắn
Nhớ lộng ngàn vỗ cánh lướt trời mây
Nhớ cơ cực chuỗi ngày dày mưa nắng
Nhớ nghĩa tình sâu nặng, nấu nung say…
Trăm nỗi nhớ lắt lay hoài tâm tưởng
Đẩy vật vờ, vất vưởng bóng hoàng hôn
Cho thỉnh thoảng chập chờn tia lởn vởn
Gợi đáy chìm gờn gợn sóng từng cơn
Người nghệ sĩ khảy đờn hòa điệu hát
Còn ta thì man mác với riêng ta
Nhẹ thanh thản chỉ là trong khoảnh khắc
Tợ sương mờ bàng bạc loãng tan xa
Ngụm trầm ngâm, ngắm la đà nhánh rũ
Chốc chốc về gió giũ lá rung rinh
Loáng thoáng hiện ảnh hình thời xưa cũ
Gửi vần thơ khuây khỏa nỗi mông mênh…
12/12/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)