Mãi Vẫn Cô Đơn
Khuya nay khối lạnh phủ khung buồn
Héo hắt lại càng héo hắt hơn
Ngọn gió đìu hiu mùa rụng trước
Quay về nhè nhẹ thổi từng cơn…
Bốn bề vắng vẻ tự bao giờ
Mãi vẫn còn đây quạnh quẽ chơ
Khỏa lấp thu sầu muôn lá đổ
Giờ như moi móc kiếm dây tơ
Thời gian lặng lẽ của thời gian
Khắc khoải, ưu tư gợn sóng tràn
Cứ ngỡ qua rồi không trở lại
Nào hay vẫn đó nỗi bâng khuâng
Âm vang tiếng vọng tận xa về
Từng điệp u hoài rải lối đi
Chân bước ngập ngừng nghe vướng víu
Tấc lòng nặng trĩu kéo lê thê
Dãy xám từ đâu chụp mái đầu
Che mờ ánh mắt rực tình sâu
Khiến cho không thấy, không còn nữa
Lối nhỏ, bờ ao, một chiếc cầu
Phải chăng tất cả chỉ phù du
Mới đó gần đây đã tịt mù
Khúc hát êm đềm ngân thoáng chốc
Canh tàn, cuốn cất trả âm u
Ta vẫn độc hành như thuở xưa
Dưới bầu nắng đốt, dưới trời mưa
Cô đơn còn đó, cô đơn mãi
Bám víu, bu quanh cả bốn mùa
Còn gì để nhớ với mà thương
Khi kiếp đời đen, nẻo quạnh trường
Cánh cửa tâm hồn dang mở rộng
Chỉ toàn đón nhận giọt pha sương.
22/8/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng(