Lữ Khách Dưới Hoàng Hôn – Thơ Nỗi Niềm

Lữ Khách Dưới Hoàng Hôn

Trời tắt nắng sương mờ giăng bảng lảng
Ngọn hững hờ thỉnh thoảng nhẹ rung cây
Lưng chừng bầu chầm chậm mấy hàng mây
Phủ u ám thêm dày lên lá cỏ…

Người khách lạ nẻo phương ngàn cửa gió
Ngẫm tối rồi, lối ngõ tạm dừng chân
Ngoảnh mặt ngang qua, ánh thả xa gần
Thấy đây đó rụng tàn phơi lác đác

Trong khoảnh khắc cõi lòng dâng man mác
Chuỗi thăng trầm, nhịp lắc giữa bờ tim
Hình lởn vởn lờ lững một con thuyền
Muôn sóng vỗ ngả nghiêng dòng bát ngát

Khúc Thụy Du, chứa chan tình chất ngất
Ngủ, chết, đi, còn mất, chuyện tơ vương
Luống đậm đà, tha thiết nỗi niềm thương
Định số an bài, luồn đau tấc dạ…

Bóng thời gian dần trôi theo lặng lẽ
Ai xuôi chèo, bến đỗ thỏa chờ mong
Ai vườn xuân nở rợp dưới dương hồng
Ai êm ả cung đàn đêm huyền diệu…

Còn ở đây, dặm trường luôn nặng trĩu
Đá sỏi đầy ghị níu bước hồn đơn
Cả bốn mùa như thể chỉ hoàng hôn
Đường tĩnh mịch, chập chờn loang sắc tía

Thoáng ngậm ngùi, quay đầu nhìn về phía
Mảnh đất gò, rỉ rả điệp âm vang
Phải côn trùng quạnh quẽ cất lời than
Hay khát vọng trỗi đàn ngân tiếng gọi…

17/11/2020
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *