Lặng Lẽ – Thơ Nỗi Niềm

LẶNG LẼ

Lặng lẽ ông ngồi nghĩ đến ai
Hoặc niềm trăn trở những điều chi
Mà đôi mắt nhạt nhìn đăm đắm
Thẳng hướng mênh mông ngắm cái gì…

Muối trắng điểm nhiều trên mái phai
Khôi ngô lởn vởn nét còn đây
Không u thịt bắp tràn căng sức
Nhưng cũng roi roi ẩn chứa đầy…

Thỉnh thoảng chớp làn, ngoảnh mặt nghiêng
Khiến nhăn vầng trán nhíu hằn thêm
Nhẹ nhàng móc điếu rồi châm lửa
Mấp máy bờ môi nhả khói mềm

Khói bay trước gió rã về đâu
Loáng thoáng tim ông có gợn sầu?
Sao thể lạnh lùng nơi quán vắng
Từng hồi thưởng thức ngụm vào sâu…

Bất chợt nụ cười tụ khóe môi
Phải chăng chạnh nhớ, nhớ…ông vui
Lim dim, nhấp nháy mơ màng ảnh
Tấc dạ lâng lâng thả bóng trời

Ô kìa! Giờ lại buồn phơi dáng
Cui cúi trầm ngâm vẻ thẫn thờ
Mấy phút trôi qua…thò túi lấy
Lẹ làng trải mỏng mấy vần thơ…

Đứng dậy ra xe trở lại nhà
Đường dài hun hút, nhịp ngân nga
Mỗi ngày cứ thế, bao nhiêu đó
Lững thững hồn ông dưới xế tà…

10/12/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *