Lẳng Lặng Giữ Hồn Thơ – Thơ Cảnh Đời

Lẳng Lặng Giữ Hồn Thơ

Bầu lụn nắng rải tia tàn ấm ruộng
Dãy lờ mờ kết cụm đứng chờ đêm
Bác nông phu mình ên cong ảnh dáng
Hướng thẳng về tổ ấm bước chân đơn…

Kia con trâu xám, lom khom đám cỏ
Có lẽ do suốt bữa thửa cày lâu
Mất sức nhiều, đói mau, thèm tẩm bổ
Vẫn thản nhiên đứng đó, của trời khao

Bức hình chụp đượm màu xanh lúa mạ
Trải nét hiền, êm ả cảnh đồng quê
Gợi tiếng lòng lê thê niềm nhung nhớ
Kẻ một thời tuổi trẻ chẳng còn chi…

Bởi đại lộ, gió ghì cây đổ nhánh
Bánh xe đời đạp thắng, ngược quay lui
Âm thầm quẹo tìm nơi luồn lách tránh
Tạo sinh tồn thủng thẳng trước chơi vơi

Năm năm trường ngậm ngùi nhìn lam khói
Ngày nhọc nhằn nắng rọi sém da trơn
Chiều thao thức quạnh buồn trông vời vợi
Tối hiên mờ rười rượi thả đầu non…

Giờ chàng ấy vẫn còn, nhưng đã khác
Muối tiêu tràn dẫm nát mái bồng mây
Thuở rực ánh nhìn ai, nhiều rung lắc
Nay thẫn thờ phảng phất giọt sương lay

Rồi thỉnh thoảng ghé đây lề quán vắng
Ngồi trầm ngâm ngụm đắng, dạ bâng quơ
Tiếc tuổi mộng ngàn mơ rơi biển trắng
Phút giây này lẳng lặng giữ hồn thơ…

9/1/2020
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *