LẲNG LẶNG ĐỢI THỜI GIAN
Đừng khóc nữa! Tình ơi! Đừng khóc nữa
Đã xong rồi nợ trả, hứng ly tan
Mảnh vườn xưa với cung đàn dang dở
Mai mốt này hoa nở ngợp bầu xanh…
Ta sẽ dìu thương cùng nhau trở lại
Gửi phù vân ngần ấy nỗi sầu tương
Bỏ ngang trái tơ vương, nhiều khắc khoải
Giũ năm dài sớm tối đọng hàn sương
Chuỗi tím ngắt hoàng hôn đầy lá rụng
Bước chân thầm, lẻ bóng lạc chơi vơi
Niềm da diết, ngậm ngùi đau hướng vọng
Tất cả vào lồng lộng thả tan trôi
Dòng thơ thắm đầy vơi men mật ngọt
Cung nguyệt lầu đây đó quyện ngâm nga
Từ cám xúc kéo ra ngàn ý nhạc
Dâng biển trời vạn đóa ngát hương hoa
Bao cay đắng, xót xa đời nhân thế
Những tủi hờn, ửng lệ dưới canh thâu
Lắm nẻo đường dàu dàu treo ráng xế…
Gom cuốn tròn, cửa bể liệng chìm sâu…
Yêu dấu nè! Bao lâu rồi nàng nhỉ
Kể từ đêm lờ lững xoải ngao du
Khi thưởng thức ánh vàng treo lối ngõ
Lúc dạt dào lá cỏ chuyển mùa thu?
Ta chạnh thấy âm u hình lởn vởn
Con sông chiều gờn gợn sóng lăn tăn
Giờ đã đủ dương trần trao vương vấn
Gót tạ từ lẳng lặng đợi thời gian…
15/05/2020
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Ảnh: Sưu tầm