Lắng Đọng Tiếng Ve Kêu
Trời dần ửng, em có thấy không Thương
Có man mác u buồn nơi tấc dạ
Có da diết trăng tà rơi vạt xuống
Có não nề gió cuốn cánh hồn hoa?
Thì em cứ khóc, khóc thật nhiều đi
Cho quên hết những gì đau với nhớ
Của một thời mộng thơ tràn ngập ý
Gợi tiếng lòng thủ thỉ giữa cung mơ
Cho mai này dưới vầng dương trải ấm
Hai nẻo đời thầm lặng bước chân ta
Câu chuyện cũ thời qua gieo hụt hẫng
Được nhạt nhòa tan loãng tận nghìn xa
Em cũng vẫn là em, tôi vẫn tôi
Dòng nước bạc cuốn trôi về cách biệt
Bao ngọt ngào tha thiết đượm đầy vơi
Tợ bọt trắng rã rời theo sóng biếc
Bởi duyên thắm chỉ thiệt là ảo ảnh
Được vẽ bằng lóng lánh hạt tia trăng
Rồi chầm chậm canh tàn, khung ửng sáng
Trả lại bầu quang đãng bức tranh thanh
Ai xui chi cho đôi mình gặp gỡ
Khiến giờ đây tan vỡ nghẹn chia phôi
Để ngày tháng ngậm ngùi thương với nhớ
Tím cõi lòng, vàng võ, nỗi chơi vơi
Yêu nhiều lắm một thời ôm trọn bóng
Mất nhau rồi đau đớn biết bao nhiêu
Mà đâu thể kéo diều từ cõi mộng
Đành âm thầm lắng đọng tiếng ve kêu…
14/3/2018
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)