Làm Sao Có Thể – Thơ Nỗi Niềm

Làm Sao Có Thể

Xin đừng đặt bút nữa em ơi
Vì đọc đến đây đã hiểu rồi
Bên góc hiên buồn canh vắng lặng
Lá sầu sương đọng, gió lay rơi…

Em nghĩ đến ai khảy tiếng đàn
Du dương réo rắt dưới trăng vàng
Ru hồn thao thức đi vào mộng
Bỏ lại dương trần chuyện trái ngang

Rồi chợt bất ngờ nỗi ước mơ
Từng dòng lai láng tụ thành thơ
Nửa cho vơi bớt niềm trăn trở
Và nửa ngân nga đỡ thẫn thờ

Bởi hiểu rằng kia chỉ ảo hình
Thì đâu có thật kiếp phù sinh
Lan man vương vấn thêm lời tội
Với ngỡ ngàng thôi, một chữ tình…

Tôi là kẻ bị rất nhiều đau
Từ thuở thơ ngây đến mộng đầu
Chân bước vào đời nhiều bão tố
Dập vùi tơi tả, đẩy chìm sâu

Cả suốt chuỗi dài mỏi mệt luôn
Thường khi đeo đẳng chẳng hề buông
Con tim ấp ủ ngàn tha thiết
Phải chịu hằn thêm nỗi đoạn trường

Trăng không còn sáng nữa đâu em
Chỉ có hồn thu lặng lẽ tìm
Dĩ ảnh một thời xui hụt hẫng
Làm sao có thể…hỡi thuyền quyên.

28/7/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *