Làm Sao Có Thể – Thơ Nỗi Niềm

Làm Sao Có Thể

Chàng ơi! Sao lại ngồi kia
Dưới canh khuya vắng lắc lư ánh buồn
Phải chăng thao thức tơ vương
Hay ôm tuyết lạnh, thả hồn nhớ ai?

Để rồi bỗng chốc nhạt phai
Cung đàn non nỉ thả dài không gian
Khiến em xa xót, ngỡ ngàng
Trồi lên nhìn thấy, nghẹn trăng khuất đồi

Còn đâu rung cảm từng hồi
Nép mình giữa bóng đầy vơi dạt dào
Say mê êm ả, ngọt ngào
Chứa chan thắm thiết biết bao ân tình…

Hỡi nàng sâu thẳm ẩn hình
Theo ta từ thuở bình minh lóe hồng
Vô vàn kỷ niệm mặn nồng
Sẻ chia ấm áp khi lòng quạnh hiu

Thương cảm mến, thật là nhiều
Nhờ kia những lúc đăm chiêu, thẫn thờ
Lâng lâng dưới vạt thu mờ
Nhẹ gom mây gió hóa thơ giải sầu

Trưa bầu nhễ nhại, hanh hao
Chiều tà tắt nắng chênh chao nỗi niềm
Khuya lơ lặng lẽ góc thềm…
Bên ngân tiếng hát, bên đàn khỏa khuây

Làm sao có thể lắt lay
Cho cành rụng lá, trôi bay tím trời
Làm sao có thể cuộc đời
Trăm cay, nghìn đắng thôi rơi não nùng…

6/12/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *