KHOẢNH KHẮC MƠ MÀNG
Lặng lẽ đêm khuya dưới vạt mờ
Đàn cò treo vách lấy rung tơ
Âm thanh réo rắt hòa theo gió
Cảm xúc lâng lâng, bớt quạnh bờ…
Rồi kéo vầng trăng phả bóng đen
Cho bầu trống vắng lại mang tên
Cái tên Ước Hẹn đầy thân ái
Lắm độ trầm ngâm, lởn vởn hình…
Suối biếc này đây, quá đỗi thương
Dịu dàng thắm thiết mối tơ vương
Éo le, mệnh số, dòng ngăn cách
Tiềm ẩn bên trong gợn sóng buồn
Đôi môi tim tím, mím sương pha
Nửa vướng màu thu khiến lệ nhòa
Nửa lúc vui mừng khe khẽ nói
Chứa chan êm ả nhịp ngân nga…
Tình hỡi! Mộng lầu ta thưởng nguyệt
Để thuyền lờ lững hướng trùng khơi
Bồng bềnh, nhấp nhố dài năm tháng
Khuây khỏa chơi vơi, chén ngọt bùi…
Vù vù ngọn lốc vỗ phên tre
Phành phạch tiếng vang lộng chái hè
Khua động bất ngờ gây tỉnh táo
Chập chờn loáng thoáng, loãng tan qua
Mở gói thuốc thơm, móc một “chàng”
Quẹt ga, nhả khói, thả mơ màng
Lim dim tiếp tục hồn thơ thẩn
Lấp lánh đầu non sợi chỉ vàng…
13/05/2020
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Ảnh: Sưu tầm