Khoảnh Khắc Mênh Mang – Thơ Nỗi Niềm

Khoảnh Khắc Mênh Mang

Ngợp trắng sương mù buổi sớm đông
Gợi niềm man mác tím tê lòng
Thời gian lặng lẽ xuôi ngày tháng
Thấm thoắt cũng gần sắp cạn năm,

Làm được những gì, hữu ích chi
Mà sao vẫn cứ nặng bờ mi
Trầm ngâm thao thức, bầu thanh vắng
Lởn vởn hình xưa ánh nguyệt thề

Sỏi đá âm thầm tự nấu nung
Chẳng ngờ một tối dậy không trung
Mây giăng, sấm chớp, dày mưa đổ
Bốn phía âm u phủ mịt mùng

Nền trăng lóng lánh có còn đâu
Ngập ngụa tràn lan rải bẩn màu
Góc quạnh canh khuya, niềm thống thiết
Chơi vơi lạc lõng, hận vì sao?

Rồi chuỗi lang thang nẻo dặm trường
Đêm đêm trăn trở ngắm sầu buông
Ngày ngày nghe lốc, hanh hao nắng
Vò võ đìu hiu, dấu nỗi buồn…

Biển đời vẫn trải mênh mông đó
Bất hạnh riêng ta vỡ nát thuyền
Cố tấp, kiếm tìm cây đóng lại
Dốc cao tiếp bị té xuyên xương

Để nghẹn tủi hờn, quặn xót xa
Linh hồn thoắt xác biến thành ma
Chập chờn, lơ lửng theo lam khói
Chầm chậm trôi trôi dưới bóng tà…

21/11/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *