KHIẾN THẪN THỜ
Ơ hay! Là lạ cái ông này
Mưa đổ bất ngờ kẹt đứng đây
Chẳng biết, chưa hề lần gặp gỡ
Cớ sao chăm bẳm hướng nhìn ngay
Thẳng mặt “người ta” hoài vậy hỉ
Khiến cho mắc cỡ dạ rung rung
Giả đò làm bộ ho vài tiếng
Vơi bớt nỗi lòng gợn tứ tung
Lỡ mốt mai này cảm mến thương
Sông xa cách trở có vương buồn
Đêm đông giá lạnh mình thui thủi
Bốn phía mịt mù có thấy sương?
Chiều vắng không gian xám trải về
Cõi lòng nhung nhớ có lê thê
Bóng chim tăm cá, bầu lam khói
Có nghẹn âm thầm. quạnh lối đi?
Nếu mà như vậy thì sao hỡi
Cho chẳng trái tim phải vướng sầu
Khi nước giọt nhiều rơi xuống đất
Âm thầm, rỉ rả thấm vào sâu
Thì thôi! Đừng nữa nhé ông ơi
Dãy tối ngàn năm tận cuối trời
Chầm chậm từ từ giăng phủ kín
Vầng trăng chửa thấy, lấy chi soi?…
Giây phút tình cờ gió thoảng đưa
Hàng cây ướt đẫm, nhánh quay tơ
Tâm tư loáng thoáng nghe dào dạt
Cảnh ngộ chơi vơi khiến thẫn thờ…
30/10/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Ảnh: Sưu tầm