Kéo Vạt Hoàng Hôn – Thơ Cảnh Đời

Kéo Vạt Hoàng Hôn

Mới đây thu ngập lá vàng
Cỏ cây héo hắt, rụng tàn xác xơ
Bâng khuâng dạ khách thẫn thờ
Vườn hiu quạnh vắng vật vờ áng mây

Tiếp theo đông ngọn về đây
Giá băng phủ buốt, tuyết dày mái hiên
Co ro trăn trở nỗi niềm
Buồn vui, ấm lạnh nhẹ xuyên chập chờn

Nay xuân cũng lững thững vòng
Trục quay quả đất bật hồng thênh thang
Muôn cành kéo nhựa chờ đơm
Nụ hoa óng mượt tụ hương ngạt ngào…

Trầm ngâm nghĩ ngợi bóng câu
Phù vân tan hợp, dàu dàu tâm tư
Thời gian lặng lẽ trôi qua
Dấu hằn kỷ niệm để mà vấn vương

Mơ đan gót trĩu dặm trường
Phong sương cát bụi sớm hôm cuộc đời
Mang số phận, kiếp con người
Ba chìm bảy nổi để rồi còn chi?

Phải chăng tụ lại những gì
Khiến hoài non nỉ thầm thì gọi tên
Chiều tà chạnh nhớ mông mênh
Canh khuya thao thức bồng bềnh gió đưa

Thuở ngày xưa, chuyện ngày xưa
Từng hồi vẳng vọng lắc khua cõi lòng
Với tay kéo vạt hoàng hôn
Gửi cái mảnh hồn, trả nợ chưa xong…

16/1/2020
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *