Kẻ Ở Người Đi – Thơ Nỗi Niềm

Kẻ Ở Người Đi

Em về nẻo ấy đầu sông
Để hoa cau nở gợi lòng tái tê
Tháng năm ấp ủ những gì
Đành thôi ở lại thầm thì với trăng

Nhà gần, tuy thật là gần
Bờ ngăn, cách dậu khiến gần hóa xa
Bởi hoa sắc thắm mặn mà
Còn kia chậu đất chỉ là cằn khô

Em về ở phía cuối bờ
Để hoa xoan rụng, lững lờ gió đưa
Ảnh hình kỷ niệm ngày xưa
Chập chờn nỗi nhớ lắc lư bóng sầu

Em về thăm thẳm nhịp cầu
Để hoa cúc nở tím màu sắc hương
Thu giăng ánh nhạt canh trường
Chơ vơ lặng lẽ kẻ buồn…buồn thêm…

20/11/2021
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *