HỒN LANG TRỞ VỀ ÂM GIỚI (6)
“Hồn ma vẫn thổn thức”
Anh ngồi xuống bên em, vuốt tóc em
Mái tóc nhung mịn mềm thời xuân thắm
Đã từng làm ngất ngây nơi thanh vắng
Lúc vai kề lẳng lặng nhịp yêu đương…
Giờ nhung đó đã phủ trắng màn sương
Sương sắc bạc ủ buồn thêm điểm bạc
Em yên lặng đôi dòng châu khoé mắt
Nhỏ sầu dài khuôn mặt héo chiều thu
Bàn tay anh ảo ảnh của phù du
Đưa vuốt tóc mong ru em vào mộng
Cho quên đi nỗi lòng đơn chiếc bóng
Kể từ nay em sống ở trần gian
Nhưng tóc em chẳng đụng được tay anh
Bởi cái ánh vầng trăng trên diệu vợi
Đầy ửng sáng mà với hoài không tới
Để tim tình nhức nhói giữa đêm đen…
Em có hay anh ngồi sát bên em
Một hồn ma đang chìm trong đau khổ
Vì ra đi bỏ thâm tình vạn thuở
Chuỗi thời gian thương nhớ nhuộm đìu hiu
Đã hết rồi năm tháng của ngàn yêu
Tình phu phụ thật nhiều bao lưu luyến
Lúc ấm trời, khi mưa dầm mãi quyện
Hai mảnh hồn vượt biển đến bến mơ
Mình thương ơi! Trăng đã rụng sau bờ
Anh ôm nghẹn, em thẫn thờ bên xác
Đèn duyên ta giờ đây dầu cạn tắt
Dãy chiều tà héo hắt kể từ nay…
12/7/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
CÓ NHÃ HỨNG MỜI BẠN XEM TẬP THƠ TẠI ĐÂY:
Ảnh: Sưu tầm