HỒN LANG TRỞ VỀ ÂM GIỚI (40)
Nắng đã tắt, khung trời sao lấp lánh
Đường lên đèn, gió lạnh thổi dần qua
Bao vấn vương, xót xa tràn ngút tận
Tái tê lòng, trĩu nặng bóng hồn ma,
Lang ngồi dậy, phôi pha niềm trăn trở
Xoè cánh ra hít thở thật là sâu
Nén trong tim nỗi sầu thương nhớ vợ
Rồi lững lờ đây đó giải buồn đau
Xe dập dìu tới lui bầu sáng sủa
Muôn sắc màu rạng rỡ dưới màn đêm
Thỉnh thoảng có tiếng kèn vang vọng phố
Không gian ngàn sóng vỗ nhịp vào tim
Chầm chậm bay ngắm nhìn xem cảnh vật
Hồn lâng lâng phảng phất chuyện ngày xưa
Thuở dương thế vần thơ tình chất ngất
Tặng cho đời cung bậc điệu ầu ơ
Nhớ con đường, phố chợ, nhớ hàng cây
Nhớ quạnh quẽ tháng ngày ôm thống thiết
Niềm luyến lưu da diết vọng trời mây
Nỗi héo hắt, u hoài lay khúc biệt
Nhớ Mẹ Cha, nhớ ân tình cao trọng
Nghĩa Thầy Trò rạng ánh buổi hừng đông
Cảnh tan tác tím lòng theo trăng lặn
Vỡ toang thuyền, nuốt hận một dòng sông
Nhớ hoàng hôn mịt mùng treo ánh mắt
Con chim buồn rung lắc, dạ sầu tơi
Trên tận đỉnh chơi vơi từng chớp loé
Bắn vào tim của kẻ sắp tàn rơi…
10/9/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Ảnh: Sưu tầm