HỒN LANG TRỞ VỀ ÂM GIỚI (28)
Bước đi lòng thấy bùi ngùi
Thương cho yêu lắm để rồi khổ đau
Đoá hoa sắc đượm hôm nào
Giờ tàn nhụy rữa, lặng sầu đêm đen…
Sao khờ dại thế hỡi em
Chữ tình đâu thể ngọt mềm vành môi
Ân Cha, nghĩa Mẹ cả đời
Đạo con chữ hiếu, chẳng rời tiết trong
Yêu là thắm thiết mặn nồng
Yêu là lờ lững trên dòng sông xanh
Hướng về cõi lộng thênh thang
Cánh thuyền xuôi mái nhịp nhàng chèo khua
Đêm thanh tắm ánh trăng ngà
Chiều đan nỗi nhớ, đậm đà vấn vương
Nâng niu, ấp ủ làn hương
Đong đầy, vẹn vẽ dưới vòm trời mây…
Chớ đâu là chén chuốc say
Khiến hồn vờ vật tháng ngày trao yêu
Để một thoáng, nỗi đăm chiêu
Chạnh nghe rạn vỡ, tiêu điều, xác xơ
Tình yêu hãy tợ như thơ
Dịu dàng nắn nót giữa bờ con tim
Du dương tiếng nhạc trong ngần
Ngân nga êm ả, cung đàn vút cao
Yêu là gìn giữ cho nhau
Yêu là hướng vọng canh thâu bóng tròn
Muội mê, vẩn đục bào mòn
Rã rời, tan nát mảnh hồn yêu đương…
“Lang rời đi, lòng trăn trở…”
13/8/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Ảnh: Sưu tầm