HỒN LANG TRỞ VỀ ÂM GIỚI (12)
Tiếng gọi tình yêu!…Tiếng gọi tình yêu…
Bất ngờ ánh chớp xé màn đen
Trí tuệ khai thông rực sáng đèn
Tỉnh giấc thu trầm trôi lạc lõng
Giựt mình! Ai đó?…thót con tim
Hồn Nương! Hồn Nương đây mà…
Đã mấy trăng rồi phủ xám mây
Bàn tay thôi nắm lấy bàn tay
Ta đi gửi lại bầu âm cảnh
Bóng bạn tình chung, tủi tháng ngày…
Chàng ơi! Buồn bã biết bao nhiêu
Rũ sáng, khô trưa, thắt thẻo chiều
Đêm đến mịt mùng ôm giá lạnh
Tái tê, khắc khoải nỗi đìu hiu
Mắt sầu dõi hướng vào xa vợi
Mòn mỏi trông anh trở gót về
Cứ mãi đợi chờ sao chẳng thấy
Tím lòng thúc giục thiếp ra đi
Tìm thương khắp nẻo chốn trần gian
Chiếc bóng, chơ vơ nhỏ lệ hàng
Khát vọng ngập tràn lên khát vọng
Muôn cầu, vạn khấn gặp Hồn Lang…
Đừng đau, đừng khóc nữa Nương ơi
Héo hắt từ nay đã hết rồi
Thuyền sẽ quay về nơi bến mộng
Ngàn năm neo đậu mãi đây thôi
Hãy lại gần anh, thật sát anh
Để bờ môi nhớ mím long lanh
Đọng vành sóng biếc chiều thu vợi
Hút cạn sầu sương ướt đẫm cành…
“Hồn Lang mơ gặp Hồn Nương”
19/7/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Ảnh: Sưu tầm