Hồi Ức Thuở Lận Đận – Thơ Cảnh Đời

Hồi Ức Thuở Lận Đận

Lão tự ái, thuốc chưa uống hết
Anh lại đây khó dễ với tôi
Tiếp theo quất thẳng mấy roi
Vào con bệnh khổ tả tơi nỗi niềm

Cay nghiệt thêm : Tôi từng cứu bệnh
Và cũng từng giết bệnh đó anh
Nếu như đến trị chẳng tin
Mời đi chỗ khác mà tìm hay hơn…

Bệnh nhiều ngày ốm ròm, èo uột
Nghe những lời ngang ngược, vô tâm
Dẫu cho đang tấm thân tàn
Cũng trào máu họng, ngỡ ngàng phút giây

Có ngờ đâu trời mây cánh nhạn
Giữa lưng chừng trúng đạn bị rơi
Rớt nhằm xuống đám bùi nhùi
Bị con rắn độc từng hồi phùng mang

Ai thử nghĩ : Ăn không có được
Liều kháng sinh bốn bữa uống liền
Mỗi ngày hai cữ, sáu viên
Chừng nào xong đợt, ghé lên kiểm hình

Ráng hai hôm bụng sình, khó thở
Sợ bất ngờ đám cỏ đậy mồ
Trình “Thầy” cớ sự nguyên do?
Bị gàu đá cục tát vô tím người

Kha! Kha! Kha! Ta cười thế thái
Thuốc còn dư liệng đấy bước ra
Dựa vào ý lực của ta
Từ nay chịu khó ở nhà luyện công…

Nhiều năm thỉnh thoảng se lòng
Dòng đời hai mặt, có không, mất còn.

28/2/2020
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *