Hóa Gió Chớ Làm Sao – Thơ Nỗi Niềm

HÓA GIÓ CHỚ LÀM SAO

Người ta cứ ngỡ ở nơi tôi
Cánh bướm vờn hoa dưới cõi trời
Sáng lượn vườn hồng chiều khóm lá
Cũng rồi khoảnh khắc khuất về nơi…

Để luyến lưu đây, nhớ chỗ này
Tím màu sắc thắm, chuyển sầu ai
Rũ buồn lặng lẽ, ôm canh cánh
Hoặc sớm phôi phai, dứt đoạn đoài…

Chớ nào có hiểu kẻ bâng khuâng
Héo hắt, cô đơn nhớ tiếng đàn
Nhớ bóng hình thương thời dĩ vãng
Nhớ Ai khảy khúc tặng riêng Chàng

Giờ đã qua rồi chuỗi nắng mưa
Mà sao kỷ niệm thuở ngày xưa
Ngọt ngào, thắm thiết muôn yêu dấu
Tận đáy tâm hồn mãi vẫn chưa

Quên được trăng thanh trải nhạc hồn
Quên bầu quạnh quẽ, ngắm hoàng hôn
Quên người ngồi đó vui trong mắt
Quên thỏ thẻ ngân ấm cõi lòng…

Khiến cho tấc dạ mãi không yên
Một góc đìu hiu quấn nỗi niềm
Đêm nuốt sương đeo, ngày uống xám
Tái tê, da diết siết dần tim…

Rồi một buổi chiều thả bước chân
Đi tìm ảo ảnh tận xa xăm
Những mong khuây khỏa lòng vương vấn
Rốt cuộc chơi vơi với ngỡ ngàng…

Tình ơi! Cái bóng thời năm cũ
Đã khiến đời tôi lắm ửng trào
Khó thể nào quên, không thể mất
Nên đành hóa gió chớ làm sao.

9/11/2018
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *