HÉ MỞ BUỒNG TIM
Bâng khuâng khắc khoải nỗi chơi vơi
Bất chợt quay ngang lấp lóe ngời
Mắt biếc, môi hồng he hé nụ
Nói năng khéo léo, nhẹ nhàng vui,
Cây khô thiếu nước héo từ lâu
Nẻo vắng chơ vơ cận mé cầu
Bỗng chốc mây ngàn trôi rớt hạt
Nhánh cành sưởi mát phả hanh hao
Chầm chậm ngoảnh đầu ngắm nghía Ai
Đang lần vạt áo giữa bàn tay
Tự nhiên bình thản vô tư vậy
Hay giả đò như mắc cỡ này
Vẫn cảm thấy lòng gợn mến thân
Người chưa từng gặp tự xa xăm
Hữu duyên tao ngộ trong dòng khách
Niềm nở. xã giao thắm thiết gần
Có phải vì tôi đứng lặng thinh
Khiến kia chút xíu lắt lay tình
Hoặc nhìn cá biệt trầm ngâm quạnh
Nên bỡn cợt đùa muốn vẽ tranh?
Xin đừng rải nắng bốc hơi men
Làm tím lòng thu, nghẹn dưới đèn
Bởi ánh chan hòa bao rực rỡ
Còn đây đổ lá với sầu đêm…
Ồ! Vậy thì ra, ấy cũng đương
Tơ duyên trắc trở vướng u buồn
Bước chân dự tiệc mời quen biết
Và để mong tìm khuây khỏa sương
Em là thi nữ đượm hồn thơ
Tôi mảnh trăng đơn rụng xuống bờ
Giây phút bên lề cơn gió thổi
Du dương, êm ả gợi niềm mơ…
1/10/2018
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)