GIÓ TRÁCH BẠN
Nầy bạn!
Hãy vươn vai đứng dậy
Hút ta vào tận hai lá phổi của ngươi đi
Rồi gồng chặt nắm tay đấm thẳng vào kia
Chân chuyển lẹ mạnh tung ra mấy cước…
Cho tan hết mối sầu da diết
Kéo lại linh hồn của thuở xưa
Lẫm liệt khí hùng trên sỏi đá
Khiến lòng ta cảm một chiều mưa
Quyện bước theo người xuyên khắp nẻo
Từ bờ đất vắng ngập rong rêu
Qua vùng hiu hắt trùm cô tịch
Đến thảo nguyên xanh thưởng thức diều…
Thế mà dang dở bản tình ca
Lại phải ngồi đây dưới nắng tà
Ánh mắt thẫn thờ treo giá lạnh
Mặc cho mây phủ, hạt sương sa
Sao cứ trầm mình trong khoảng lặng
Ngả nghiêng yếu đuối lụy bi ai
Để kia ý chí dần mai một
Luẩn quẩn tâm hồn nỗi đắng cay
Ta thấy nghẹn ngào đau nuối tiếc
Một thời năm tháng khí hùng hưng
Giờ như lam khói bay lờ lững
Chầm chậm phút giây rã khuất tầng
Người đã bao lần quên dĩ vãng
Tìm vui khuây khỏa với trăng thơ
Vậy mà vẫn cứ loanh quanh nhớ
Để giọt thu buồn mãi động đưa.
Tháng 7/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)