Gió Thổi Mây Tan – Thơ Nỗi Niềm

Gió Thổi Mây Tan

Và rồi anh lại lìa quê
Làm thân viễn xứ, ôm thề ra đi
Nửa sầu chẳng biết ngày về
Nửa hờn khuất lặn, bốn bề âm u,

Trùng dương thăm thẳm mịt mù
Mặc tình thân xác phiêu lưu hơn là
Ngậm ngùi nhìn ánh trăng tà
Trải lên giá lạnh, xót xa nỗi niềm

Bồng bềnh một mảnh nan thuyền
Ôm tròn quyết định cánh chim giữa trời
Bình an tới bến xa xôi
Hay vùi đáy biển chôn đời hận đau…

Thời gian lặng lẽ qua mau
Vết hằn sỏi đá đậm màu phong sương
Nắng mưa, cát bụi trên đường
Trộn pha năm tháng u buồn vọng xưa

Tâm tư lắng đọng bên bờ
Mà thu cứ mãi vật vờ đâu đây
Khi tạm mượn chén men cay
Tìm quên giây phút cũng rồi nhớ nhung

Đêm đêm thao thức thả hồn
Biên cương nằm đó, cõi lòng chênh vênh
Bâng khuâng, trăn trở mình ên
Nghẹn cho chạnh khuyết, dập dềnh lờ trôi…

Dẫu nay mái đã trắng rồi
Niềm tin vật đổi sao dời chẳng phai
Khung trời phủ ám hàng mây
Từ từ ngọn gió thổi hoài sẽ tan…

24/7/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *