GIÁ TRỊ CỦA SỰ TU DƯỠNG
Bầu không đen mà như tối sẫm
Sắc thu sầu ảm đạm phủ ta
Trùng khơi đầy ắp phong ba
Con thuyền nghiêng ngả sắp đà tiêu vong…
Tiểu giang san trọn lòng thê tử
Nghĩa tình sâu vẹn chữ đá vàng
Trước bao sóng gió phũ phàng
Làm sao vượt thoát để trăng khỏi mờ?
Lái cánh ngàn đến bờ mộng sống
Giữa biển trời gió lộng từng cơn
Bởi này mỏng mảnh xác thân
Nên nhiều áp đảo chập chờn đẩy đưa
Thu nhập ít dưới mùa đông lạnh
Chẳng đủ ăn với ấm qua ngày
Phải làm một dáng chim bay
Xoay tìm nguồn vốn hỏi vay của người
Cuộc thất bại để rồi mang nợ
Vốn cộng lời cứ tợ dòng sông
Dâng hoài cái buổi nước rong
Ôi thôi! Nhà bán mới mong chẳng hề
Thao thức nghĩ đường về đâu nữa
Tổ chim tình một thuở dựng nên
Sẽ theo nhấp nhố, bồng bềnh
Lững lờ trôi giạt, lênh đênh vật vờ
Bóng thời gian không chờ chẳng đợi
Vắt khăn khô tìm hỡi nước đâu
Năm xưa nuôi dưỡng khí hào
Giờ đây mới hiểu thế nào là hay.
5/11/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Ảnh: Sưu tầm