Em Khổ Còn Tôi Điên – Thơ Nỗi Niềm

Em Khổ Còn Tôi Điên

Bạc Liêu xứ cũ chốn em sanh
Tôi ở Cần Thơ cũng khá gần
Nay kẻ tha hương, người lữ khách
Gặp nhau giao cảm tiếng cung đàn…

Cung đàn em khảy khúc du dương
Ẩn chứa âm vang nỗi đoạn trường
Thất lạc mẹ cha, tình ruột thịt
Chơ vơ, khắc khoải, nghẹn trên đường

Trên đường gió bụi bóng cô đơn
Tần tảo kiếm cơm bán nhạc đờn
Lây lất qua ngày phơi gió bụi
Não nề, trĩu nặng bước đôi chân

Đôi chân xinh xắn thuở năm xưa
Đuổi bướm đùa hoa dưới thổi lùa
Giờ nứt nẻ dần theo vất vả
Khẳng khiu, vàng võ hứng mây mưa

Mây mưa sớm điểm sắc thu phai
Nhưng cõi lòng em vẫn tụ hoài
Thương nhớ ngập tràn nơi tấc dạ
Đêm đêm chìm giấc cánh hồn bay…

Hồn bay! Tôi cũng tợ như em
Chỉ khác nhau chăng hướng vọng tìm
Em khổ, em buồn, em quạnh quẽ
Tôi sầu, tôi ức với tôi điên

Tôi điên bởi muốn kéo vì sao
Thả nhẹ vào kia mật ngọt ngào
Nhưng mới nửa chừng giông bão mạnh
Dập vùi tơi tả, té trên cao…

9/7/2018
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *