Em Đang Nhớ Còn Tôi
Sao Cũng Nhớ
Bên song cửa em từng hồi nhung nhớ
Nét sương buồn, trăn trở vọng hình xưa
Rồi tìm khuây khỏa, trải mấy vần thơ
Vô tình khiến thẫn thờ cho kẻ đọc…
Trên chữ viết của em chưa giọt khóc
Cũng chẳng hề lông lốc bởi cuồng phong
Chỉ bập bồng sóng nước giữa mênh mông
Dưới đêm tối xuôi dòng theo ngọn gió
Có đôi lúc nhẹ nhàng ngân nức nở
Dạ u hoài vàng võ ánh thu phai
Xác trời đông còn hồn ở hướng tây
Bầu diệu vợi kéo dài muôn tha thiết
Thỉnh thoảng chút nghẹn ngào nhìn cách biệt
Tận đáy sâu da diết nỗi niềm đau
Muốn mở to, muốn mãnh liệt thét gào
Cho vơi bớt mối sầu nơi tâm tưởng…
Cũng tợ như em, ngập đầy vương vấn
Bởi cuộc đời hụt hẫng mộng ngày xanh
Chiếc bóng thời gian lặng lẽ qua nhanh
Vẫn còn đó những lằn thâm tím sẹo
Bao giấc ngủ lạc mơ tình gọi réo
Để giật mình nặng trĩu cả con tim
Cứ ngỡ rằng đó thật chính người thương
Nhưng chỉ thoáng canh trường khung quạnh quẽ
Từng dặn lòng hãy quên, đừng nhớ nữa
Nhớ làm chi, chỉ khổ lụy mà thôi
Vậy mà nay tận chốn ấy xa xôi
Em đang nhớ, còn tôi sao cũng nhớ…
25/11/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)