Duyên Tao Ngộ – Thơ Lục Bát

Duyên Tao Ngộ

Hồn tình lãng đãng chu du
Dõi tìm ảnh mộng thiên thu đợi chờ
Con tim co bóp từng giờ
Dẫn nguồn ấm áp khắp bờ tơ vương,

Vượt qua khắp nẻo đoạn đường
Khuya nằm gối nhánh, tắm sương giọt dài
Hoàng hôn ngước mặt trời mây
Lắng nghe sâu thẳm lắt lay nỗi niềm

Làm sao bến đỗ loài chim
Dặm ngàn xoải cánh êm đềm đến nơi
Cho tan biến hết một thời
Đìu hiu chiếc bóng, ngậm ngùi gió trăng

Bởi kia là cả dòng sông
Nhẹ nhàng nước chảy, mát lòng thuyền bơi
Còn đây cánh gió muôn đời
Vuốt ve lên gợn, rạng ngời nhấp nhô

Sầu trống vắng, lạnh chơ vơ
Giây phút ngẩn ngơ, hướng vọng lưng tầng
Ánh nhìn say đắm trăng vàng
Từ nơi tâm não ngập tràn ý thơ…

Hữu duyên tao ngộ bất ngờ
Niềm thu bay bổng, ước mơ len vào
Héo hon quạnh quẽ hôm nào
Từ nay không nữa, chỉ Đào* trong tranh

Du dương ngọn thổi cây cành
Lắc lư vạt phiến, rung rinh ánh vàng
Ru yêu chìm giấc mơ màng
Vườn xuân hoa nở, trào dâng tâm hồn.

* Hoa Đào

11/8/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *